Không Còn Lần Nào Nữa
21/6/2013, 7:44 pm
Tôi mới chỉ mười bảy đôi mươi khi cô bé xuất hiện. Tôi đã sống với người mẹ hay hành hung con trẻ của mình suốt mười bảy năm trời đằng đẵng và đớn đau. Lúc đó khoảng chập choạng tối, và mẹ đã ngủ mất đất rồi, nên khi nghe thấy tiếng gõ cửa nhè nhẹ phát ra từ cánh cửa chính, tôi đã đến trả lời. Một cô bé gái với ngoại hình có phần kì lạ đứng ngay tại đó, với đôi má nhợt nhạt và thiếu sức sống, mái tóc vàng được thắt bím, cái váy hồng bị toạc một tẹo ở vạc váy, đôi chân trần và đang dần chuyển sang sắc xanh xám bởi cái lạnh của mùa đông, và đôi mắt đen. Thật đấy, đôi mắt đen sâu thăm thẳm.
Tôi nhanh chóng mời cô bé vào, tự hỏi sao cô bé lại ăn mặc phong phanh giữa khí trời như thế này. Mãi đến một lúc lâu sau tôi cũng chợt tự hỏi sao cô bé không hề lạnh run, và câu hỏi chợt hiện lên trong óc tôi, kiểu như vì lý do gì mà cô bé lại đến đây. Tôi đưa đứa bé gái đó vào phòng khách, bao bọc lấy thân hình nhỏ nhắn vủa bé bằng tấm chăn bông do chính tay người bà của tôi đã đan ngày trước. Cô bé nắm chặt nó, mặc dù nó dường như chẳng mang lại chút hơi ấm nào cho bé, rồi tôi mỉm cười.
“Tên em là gì nào, bé con?”
Sự tĩnh lặng kéo dài, trong khi cô bé nhìn tôi chằm chằm. Tôi bắt đầu cảm thấy hơi khó ở bởi ánh nhìn đen thăm thẳm của đứa trẻ thì lúc ấy, cô bé khẽ động đậy môi và nhẹ nhàng trả lời.
“Morgan Lacy ạ.”
Tôi gật đầu, và cười thêm một cái nữa.
“Em có thể ngủ lại đây tối nay, Lacy à.” Tôi nói, ra hiệu về phía chiếc ghế trường kỉ. Cô bé cuộn tròn như một quả banh lông, đôi mắt đen vẫn bám lấy tôi, rồi tôi rời khỏi phòng. Tối hôm đó, tôi ngủ hết sức ngon lành, không hề lo lắng rằng mẹ sẽ đánh tôi hay cô gái bé nhỏ kì lạ trên chiếc ghế trường kỉ gì hết.
Buổi sáng đến và tôi lê bước vào khu vực nhà bếp, tôi được chào đón với nguyên một cốc cà phê vào bả vai mình. Tôi rên lên trong đau đớn, nhìn thẳng vào mẹ tôi.
“Mày đã làm cái khốn gì thế hả con này? Sao lại có đất cát dính trên ghế trường kỉ thế hả?!” bà lớn tiếng, và làm tôi ngạc nhiên hết sức.
Sau khi xem xét kĩ lưỡng, tôi phát hiện ra Lacy đã biến mất, bằng chứng duy nhất mà cô bé để lại là ít đất cát rơi từ váy cô bé hoặc có thể đã bám vào chân bé không chừng. Tôi nhận hết mọi trách nhiệm về mình, và hưởng trọn một cú đấm thật mạnh nơi gò má, sau đó, tôi rời nhà để đến trường. Trên đường đi, tôi nghe thấy điều khiến tôi rợn tóc gáy hết cả lên.
“Morgan Lacy đã phát hiện chết vào tối qua.”
Tôi dành cả ngày ở trường hôm đó chỉ để chờ đợi tin tức về vụ việc ấy, nhưng không nghe thấy thêm gì nữa. Khi về đến nhà, tin về cô bé đã được phát sóng và truyền thuật trực tiếp.
“Morgan Lacy, sáu tuổi, được cho rằng đã chết vào lúc bảy giờ tối qua. Cơ thể của bé được chôn trong sân vườn sau nhà, cùng với bộ đồ hồng mà em mặc trên người. Đến bây giờ vẫn chưa có tin tức nào về mẹ cô bé, bà Morgan Marrisa, người đang bị tình nghi là kẻ giết người. Marrisa được cho là đã nhiều lần đánh đập bé Lacy, và có thể là người chịu trách nhiệm về cái chết của cô bé.”
Bất thình lình, một bức ảnh của Lacy xuất hiện trên màn hình. Cô bé xuất hiện rất giống với khi tôi gặp cô bé, mái tóc vàng được tết đuôi sam, bộ đầm hồng, và khuôn mặt nhợt nhạt. Tuy nhiên, đôi gò má của cô bé có chút sức sống hơn… và mắt bé màu xanh ngọc bích. Với hầu hết mọi người, đây là chỉ chuyện vớ vẩn, nhưng với tôi nó thực sự quan trọng. Cô bé đã chết trước khi đến nhà của tôi, nếu những gì người phát thanh nói đều là sự thật. Cô bé đã qua đời nhiều giờ trước khi đó rồi. Tôi cố gắng quên nó đi, gắng tập trung vào việc của mình. Tôi đi ngủ sớm để khỏi phải đối mặt với mẹ. Trời đã nhá nhem tối khi tôi bị đánh thức bởi những ngón tay lặng ngắt đang vuốt nhẹ vết bầm trên má tôi. Tôi thở dài, tựa đầu về phía bàn tay nhỏ nhắn đó.
“Không còn lần nào nữa đâu.” Lacy thầm thì, trước khi bàn tay cô bé mất hút. Chưa đến mười phút sau đó, tôi nghe thấy mẹ đang la hét. Tôi vụt chạy vào phòng ngủ của bà, gần như ngất đi bởi cảnh tượng trước mắt.
Mẹ tôi đang bị ngấu nghiến đầy thô bạo ngay trên chiếc giường của bà, một sinh vật nhỏ đang úp mặt vào trong ngực bà. Tôi có thể nghe thấy tiếng ngốn nghiếng từng thớ thịt tươi rói, và tiếng la hét của mẹ ngày càng lớn hơn. Tôi ước gì tôi đã không bật dậy khỏi giường. Sau đó, tôi đã tự nhủ mình lẽ ra đã không nên thức dậy. Nhưng tôi cần phải thấy. Thế nên, khi thấy Lacy ngẩng đầu ra khỏi cái khoảng không giữa khoang ngực mẹ, tôi đã kịp thấy những cái răng sắc nhọn như dao cạo, sáng loáng dưới ánh trăng. Lấp lánh vấy máu của mẹ. Cô bé cười thơ ngây về phía tôi một lúc lâu, trước khi nhanh chóng cào xé mạch cổ của mẹ. Lần đó, tôi đã ngất thật.
Khi tỉnh dậy, tôi đang nằm trên giường của mình. Tôi bước đến phòng ngủ của mẹ, tính hiếu kì bệnh hoạn thâu chiếm lấy tôi. Mở cánh cửa phòng ra, tôi phát hiện phòng ngủ trống không. Giường ngủ được xếp gọn gàng, như thể mẹ tôi đã rời đi làm sớm vậy. Thứ duy nhất còn sót lại là dấu chân đầy đất của trẻ con, khung cửa sổ mở toang, nhưng đã đủ để chứng tỏ rằng Lacy thực sự có ghé thăm.
Tôi không bao giờ thấy mẹ tôi nữa, mà tôi cũng chả bao giờ nhớ bà lấy một lần. Sau này, tôi kết hôn, và chúng tôi cùng có với nhau một đứa con. Tôi đặt tên cho con mình là Lacy.
Dạo gần đây, tôi để ý thấy đứa con gái của hàng xóm hay có mấy vết xước và bầm tím trên cánh tay của nó. Và tôi bắt đầu để ý chuyện nhà cửa của họ hơn. Một ngày kia, tôi thấy một cái gì đó quái đản lắm: một đứa bé gái đang chạy trên đôi chân trần của mình qua khu vườn sau phía nhà họ. Lúc đó đã gần nửa đêm rồi, nên tôi không chắc lắm, nhưng tôi nghĩ cô bé đã bắt gặp ánh nhìn của tôi với đôi mắt đen láy của cô bé. Và tôi thề là cô bé đó đã nhếch miệng nói ra những từ đó về phía tôi.
Không còn lần nào nữa.
Tôi nhanh chóng mời cô bé vào, tự hỏi sao cô bé lại ăn mặc phong phanh giữa khí trời như thế này. Mãi đến một lúc lâu sau tôi cũng chợt tự hỏi sao cô bé không hề lạnh run, và câu hỏi chợt hiện lên trong óc tôi, kiểu như vì lý do gì mà cô bé lại đến đây. Tôi đưa đứa bé gái đó vào phòng khách, bao bọc lấy thân hình nhỏ nhắn vủa bé bằng tấm chăn bông do chính tay người bà của tôi đã đan ngày trước. Cô bé nắm chặt nó, mặc dù nó dường như chẳng mang lại chút hơi ấm nào cho bé, rồi tôi mỉm cười.
“Tên em là gì nào, bé con?”
Sự tĩnh lặng kéo dài, trong khi cô bé nhìn tôi chằm chằm. Tôi bắt đầu cảm thấy hơi khó ở bởi ánh nhìn đen thăm thẳm của đứa trẻ thì lúc ấy, cô bé khẽ động đậy môi và nhẹ nhàng trả lời.
“Morgan Lacy ạ.”
Tôi gật đầu, và cười thêm một cái nữa.
“Em có thể ngủ lại đây tối nay, Lacy à.” Tôi nói, ra hiệu về phía chiếc ghế trường kỉ. Cô bé cuộn tròn như một quả banh lông, đôi mắt đen vẫn bám lấy tôi, rồi tôi rời khỏi phòng. Tối hôm đó, tôi ngủ hết sức ngon lành, không hề lo lắng rằng mẹ sẽ đánh tôi hay cô gái bé nhỏ kì lạ trên chiếc ghế trường kỉ gì hết.
Buổi sáng đến và tôi lê bước vào khu vực nhà bếp, tôi được chào đón với nguyên một cốc cà phê vào bả vai mình. Tôi rên lên trong đau đớn, nhìn thẳng vào mẹ tôi.
“Mày đã làm cái khốn gì thế hả con này? Sao lại có đất cát dính trên ghế trường kỉ thế hả?!” bà lớn tiếng, và làm tôi ngạc nhiên hết sức.
Sau khi xem xét kĩ lưỡng, tôi phát hiện ra Lacy đã biến mất, bằng chứng duy nhất mà cô bé để lại là ít đất cát rơi từ váy cô bé hoặc có thể đã bám vào chân bé không chừng. Tôi nhận hết mọi trách nhiệm về mình, và hưởng trọn một cú đấm thật mạnh nơi gò má, sau đó, tôi rời nhà để đến trường. Trên đường đi, tôi nghe thấy điều khiến tôi rợn tóc gáy hết cả lên.
“Morgan Lacy đã phát hiện chết vào tối qua.”
Tôi dành cả ngày ở trường hôm đó chỉ để chờ đợi tin tức về vụ việc ấy, nhưng không nghe thấy thêm gì nữa. Khi về đến nhà, tin về cô bé đã được phát sóng và truyền thuật trực tiếp.
“Morgan Lacy, sáu tuổi, được cho rằng đã chết vào lúc bảy giờ tối qua. Cơ thể của bé được chôn trong sân vườn sau nhà, cùng với bộ đồ hồng mà em mặc trên người. Đến bây giờ vẫn chưa có tin tức nào về mẹ cô bé, bà Morgan Marrisa, người đang bị tình nghi là kẻ giết người. Marrisa được cho là đã nhiều lần đánh đập bé Lacy, và có thể là người chịu trách nhiệm về cái chết của cô bé.”
Bất thình lình, một bức ảnh của Lacy xuất hiện trên màn hình. Cô bé xuất hiện rất giống với khi tôi gặp cô bé, mái tóc vàng được tết đuôi sam, bộ đầm hồng, và khuôn mặt nhợt nhạt. Tuy nhiên, đôi gò má của cô bé có chút sức sống hơn… và mắt bé màu xanh ngọc bích. Với hầu hết mọi người, đây là chỉ chuyện vớ vẩn, nhưng với tôi nó thực sự quan trọng. Cô bé đã chết trước khi đến nhà của tôi, nếu những gì người phát thanh nói đều là sự thật. Cô bé đã qua đời nhiều giờ trước khi đó rồi. Tôi cố gắng quên nó đi, gắng tập trung vào việc của mình. Tôi đi ngủ sớm để khỏi phải đối mặt với mẹ. Trời đã nhá nhem tối khi tôi bị đánh thức bởi những ngón tay lặng ngắt đang vuốt nhẹ vết bầm trên má tôi. Tôi thở dài, tựa đầu về phía bàn tay nhỏ nhắn đó.
“Không còn lần nào nữa đâu.” Lacy thầm thì, trước khi bàn tay cô bé mất hút. Chưa đến mười phút sau đó, tôi nghe thấy mẹ đang la hét. Tôi vụt chạy vào phòng ngủ của bà, gần như ngất đi bởi cảnh tượng trước mắt.
Mẹ tôi đang bị ngấu nghiến đầy thô bạo ngay trên chiếc giường của bà, một sinh vật nhỏ đang úp mặt vào trong ngực bà. Tôi có thể nghe thấy tiếng ngốn nghiếng từng thớ thịt tươi rói, và tiếng la hét của mẹ ngày càng lớn hơn. Tôi ước gì tôi đã không bật dậy khỏi giường. Sau đó, tôi đã tự nhủ mình lẽ ra đã không nên thức dậy. Nhưng tôi cần phải thấy. Thế nên, khi thấy Lacy ngẩng đầu ra khỏi cái khoảng không giữa khoang ngực mẹ, tôi đã kịp thấy những cái răng sắc nhọn như dao cạo, sáng loáng dưới ánh trăng. Lấp lánh vấy máu của mẹ. Cô bé cười thơ ngây về phía tôi một lúc lâu, trước khi nhanh chóng cào xé mạch cổ của mẹ. Lần đó, tôi đã ngất thật.
Khi tỉnh dậy, tôi đang nằm trên giường của mình. Tôi bước đến phòng ngủ của mẹ, tính hiếu kì bệnh hoạn thâu chiếm lấy tôi. Mở cánh cửa phòng ra, tôi phát hiện phòng ngủ trống không. Giường ngủ được xếp gọn gàng, như thể mẹ tôi đã rời đi làm sớm vậy. Thứ duy nhất còn sót lại là dấu chân đầy đất của trẻ con, khung cửa sổ mở toang, nhưng đã đủ để chứng tỏ rằng Lacy thực sự có ghé thăm.
Tôi không bao giờ thấy mẹ tôi nữa, mà tôi cũng chả bao giờ nhớ bà lấy một lần. Sau này, tôi kết hôn, và chúng tôi cùng có với nhau một đứa con. Tôi đặt tên cho con mình là Lacy.
Dạo gần đây, tôi để ý thấy đứa con gái của hàng xóm hay có mấy vết xước và bầm tím trên cánh tay của nó. Và tôi bắt đầu để ý chuyện nhà cửa của họ hơn. Một ngày kia, tôi thấy một cái gì đó quái đản lắm: một đứa bé gái đang chạy trên đôi chân trần của mình qua khu vườn sau phía nhà họ. Lúc đó đã gần nửa đêm rồi, nên tôi không chắc lắm, nhưng tôi nghĩ cô bé đã bắt gặp ánh nhìn của tôi với đôi mắt đen láy của cô bé. Và tôi thề là cô bé đó đã nhếch miệng nói ra những từ đó về phía tôi.
Không còn lần nào nữa.
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết